Con người có xu hướng tử tế với người lạ hơn là với người thân quen. Đây là một trong những điều lạ lùng trong mối quan hệ giữa người với người: Cô con gái lâu ngày không trò chuyện với bố sẵn sàng bước đến, chỉ đường cho du khách đi lạc; quản lý Park than ngắn thở dài về việc lâu rồi không liên lạc với mấy người bạn thân, nhưng lại đi nhậu với các thành viên trong nhóm hai, ba lần mỗi tuần; còn trưởng phòng Choi - một người thân thiện, hòa đồng, có biệt danh “quý ông hay cười” ở công ty lại chẳng nói lời nào lúc ở nhà.
Không ít người không muốn lắng nghe câu chuyện của người gần gũi với mình trong khi sẵn sàng làm điều đó với người xa lạ, muốn ai đó bước đến bên cạnh an ủi “Mệt mỏi lắm phải không?” dù bản thân chỉ ở yên một chỗ. Họ muốn đối phương thấu hiểu, đón nhận mình với những gì mình có dù bản thân không hề nói ra. Tuy nhiên, đối phương cũng có những lúc mỏi mệt, vậy nên cuối cùng mỗi người lại tự cô lập bản thân trên hòn đảo của riêng mình. Họ ghét bỏ, oán trách những người làm họ thấy cô đơn. Những con người tốt bụng tôi gặp trên đường có thể là những người vợ oán trách chồng, những đứa con chẳng màng tới bố mẹ, những người làm tổn thương tâm hồn của người mình yêu quý bằng các trận cãi vã, hay cũng có thể là những người vô tâm nửa năm không một lần liên lạc với bạn bè.
Tại sao chúng ta thân thiện với người lạ, nhưng không thể ân cần với người thân? Tại sao chúng ta thu mình trên hòn đảo cô đơn của mỗi người? Điều gì khiến mối quan hệ giữa bạn và tôi không còn tốt đẹp nữa?