Chào anh.” Hắn chìa tay với chàng trai đeo kính nọ: “Tôi họ Triệu, người bên công an, xin hỏi quý tính của tiên sinh?”
Vào khoảnh khắc ấy, trên gương mặt chàng trai đeo kính chợt có thứ gì đó mau chóng lướt qua, phảng phất như vẻ kinh hoàng không đề phòng trước, song chỉ chớp mắt đã biến mất không tăm tích, khiến người ta còn tưởng là mình cảm nhận nhầm. Ngay sau đó, y cụp mắt, bắt tay với Triệu Vân Lan, lễ độ không chê vào đâu được:
“Bỏ chữ quý đi, tôi họ Thẩm, Thẩm Nguy. Tôi dạy học trong trường.”