Hóa ra, khi ai cũng bận rộn với cuộc sống của riêng mình, sự lãng quên cũng chẳng còn khó khăn nữa.
Hóa ra, câu chuyện mà em từng nghĩ cả đời cũng chẳng thể quên đi đã bị năm tháng làm mờ phai từng chút một.
Hóa ra, người em từng nghĩ sẽ đời đời kiếp kiếp sánh đôi đã rẽ lối về bên một người khác.
Trên thế gian này, có một kiểu đau đớn tựa như trong phổi tồn tại vô số gai nhọn. Ban đầu, bạn cảm thấy hơi nhói ở lồng ngực nhưng không để tâm. Về sau, sự đau đớn ngày càng tăng lên, mỗi lần hít thở lại càng đau hơn, đến nỗi bạn nghĩ có lẽ mình đã mắc phải một căn bệnh nan y. Tôi tạm gọi đó là “yêu thầm”
Tuổi trẻ buông tay một người, ngây ngô nghĩ có lúc của mình thì cả đời sẽ là của mình, buông cũng không mất. Sau này nhìn lại mới biết hồi xưa dại dột biết bao nhiêu. Bởi thế giới này có ai là dành riêng cho ai.
“Chuyện xưa tôi nhớ, người cũ đã quên” là lời tâm sự đầy da diết về đoạn tình cảm hệt như một đóa hoa, bung nở rồi lụi tàn. Họ rời đi để lại một vết thương lòng. Nhưng rồi thời gian cũng chầm chậm chữa lành vết thương ấy. Vết thương khi lành sẽ trở thành vết sẹo. Họ trở thành một vết sẹo trong lòng bạn. Khi gió lạnh thổi qua cũng chẳng còn đau nữa.
Hãy xem họ như một áng mây chiều, tô điểm cho hoàng hôn thêm phần rực rỡ, rồi khi chiều tàn, họ cũng rời đi. Rồi một mai bình minh ló rạng, gặp lại họ hãy tự tin mà nói rằng: “CHUYỆN XƯA TÔI NHỚ, NGƯỜI CŨ ĐÃ QUÊN”. Bởi bạn cũng sẽ trở thành một người đi ngang qua cuộc đời của nhiều người khác.
Hôm nay, ai đã đi ngang qua cuộc đời bạn? Và bạn đã đi ngang qua cuộc đời của ai rồi?