Một hôm, tôi đi làm lại quên mang điện thoại. Tôi muốn về nhà lấy, nhưng lại bận không dứt ra được, đang lúc băn khoăn thì nhìn thấy Kẻ phiền phức bước thẳng vào phòng, điềm đạm đặt chiếc di động mà tôi đang cần lên bàn.
“Yêu anh quá đi!” Tôi vội vàng thì thầm vào tai hắn, rồi lập tức lấy điện thoại xem.
“Rốt cuộc thì có chuyện gì em mới không quên đây hả?” Kẻ phiền phức chán nản nói.
Tôi lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái, nói nhỏ: “… Yêu anh!”
Mặt hắn đang hầm hầm bỗng trở nên rạng rỡ.
Lúc rời khỏi văn phòng tôi, khóe mắt hắn còn mang ý cười.