Có bao giờ em ước rằng thế giới sẽ cho em một ngày của riêng mình.
Một ngày để nhớ, để mơ, để bỏ lại buồn thương nơi người khác mà ôm ấp ân ưu tình mình.
Rồi có bao giờ, em chỉ muốn có một ngày, khi mà em đi qua tiệm sách, cửa hàng hay sân trường, có ai đó hỏi em rằng “Em có ổn không?” để con tim được chực trào buông bỏ những gánh nặng em giữ quá lâu trong lòng.
“Em dạo này ổn không?
Hay buồn thương vẫn để trong lòng” (Vũ)
“Hôm nay em có ổn không?” giống như một con đường mà em đi mãi. Trên con đường này, em sẽ gặp những người giống mình với những câu chuyện cũng giống mình. Em sẽ gặp những người khác mình với câu chuyện xa lạ khỏi em. Nhưng trên hết, đâu đó, em sẽ gặp chính mình, đứng nơi đó có thể khóc, có thể cười, có thể đau lòng mà gấp sách lại. Đợi một ngày đủ can đảm để mở ra. Không như tiểu thuyết trinh thám, một quyển tản văn hay là quyển bắt em phải dừng lại trên từng trang giấy, gấp sách lại ở từng mẩu chuyện, bởi con tim bỗng đau một chút, bởi quá khứ bỗng sống động một chút.
“Thượng đế bảo tất cả chúng ta ngay từ đầu đều là những đứa trẻ cô đơn. Người ban phép thử để mỗi người vô tình gặp được nhau giữa triệu người lang thang ngoài phố. Cùng nắm tay nhau đi một đoạn đường ngắn hạn. trao cho nhau đôi bàn tau ấp má giữa ngày đông. Ôm lấy nhau qua cơ bão going lạnh thốc ngược lòng”.
Hall of dreamers – chúng tôi hi vọng rằng cuốn sách sẽ là 1 ly trà nóng, an ủi em những lúc cô đơn, và thay một ai đó hỏi em mỗi ngày “Hôm nay em có ổn không?”.