Răng khôn, sau khi trưởng thành mới mọc, còn gọi là răng lập nghiệp. Trong những tình huống thông thường, sự tồn tại của nó sẽ không khiến chúng ta chú ý, nhưng một khi có sự bất thường, thì lại có thể khiến cho chúng ta đau đớn tột cùng. Nó như thể đang nhắc nhở chúng ta, cần phải trải qua nỗi đau mới có thể được coi là trưởng thành. Thế nhưng thế giới của người trưởng thành trông như thế nào? Khi anh Trảm bước từng bước hướng về phía họng súng đang run rẩy trong tay Vương Đào dưới cơn mưa tầm tã nơi con hẻm; Khi Lỗ Kim Đường vác Minh Lệ đang hấp hối lao chạy dưới ánh trăng, lộ ra hàm răng đen ngòm ghê rợn như dã thú. Khi Lý Pha với vầng ánh sáng bao phủ toàn thân dốc sức lao chạy trên con đường ẩm ướt; Khi Giang Á, Dương Tiểu Trúc ngồi trong căn phòng học tối tăm, bóng dáng Đằng Hiểu ẩn hiện giữa hai người bọn họ; Khi dấu vết hai hình người cháy khét đang ôm chặt nhau nằm dưới đất, như những cái bóng đã bị hóa thành tro; Ranh giới thiện ác của nhân tính nằm ở đâu? Những nỗi đau thấu tận xương tuỷ liệu có giống như chiếc răng khôn không hề có chút giá trị nào không?