Nam Ninh Vương – Thất gia Cảnh Bắc Uyên, từng cả đời chỉ vì một người mà sống, năm ấy mới ba mươi hai tuổi, mang theo một đầu tóc bạc, tâm như tro tàn mà rời khỏi nhân gian.
Giữa cảnh dân chúng lầm than, hoàng đế bàng quan hưởng lạc, huynh đệ đấu đá, quan lại tham ô, chia bè kết phái, Cảnh Bắc Uyên và Hách Liên Dực, hai con người cô độc tìm tới sưởi ấm cho nhau. Cảnh Bắc Uyên vì thái tử bày mưu nghĩ kế, hết lòng giúp y dọn sạch trở ngại đăng cơ đế vị, đổi lại tất cả chỉ là sự run sợ bất an của vị hoàng đế trẻ tuổi trước đôi mắt thấu triệt sự đời của Thất gia.
Nhầm lẫn của Bạch vô thường khiến hiểu lầm nảy sinh. Sai lầm nối tiếp, một dải lụa trắng, một đầu tóc bạc, một mối nghiệt duyên. Cảnh Bắc Uyên không chịu uống canh của Mạnh Bà, mang theo chấp niệm chuyển qua mấy kiếp nhưng không kiếp nào được làm người. Tấm chân tình đổi lại cũng chỉ là hết kiếp này tới kiếp khác ở bên người mình yêu, nhìn người đó yêu kẻ khác, cuối cùng lại bị chính tay người yêu giết chết.
Sáu mươi ba năm, Cảnh Bắc Uyên ngồi bên Tam sinh thạch chờ đợi, sáu mươi ba năm, Bạch vô thường dõi theo Thất gia.
“Vì lỗi của ta mà mệnh ngươi không trọn, khiến ngươi vô duyên vô cớ phải trăn trở thế gian, trăm bề khổ sở, hôm nay chẳng có gì bù đắp, liền dốc hết tu vi, đổi cho ngươi một đời tóc đen...”.
Bạch vô thường hy sinh tu vi, đổi lấy cơ hội cho Cảnh Bắc Uyên trùng sinh, một lần nữa làm lại từ đầu. Có những việc không thể tránh chỉ còn cách đối mặt, có lời hứa không trọn nay có thể thực hiện, kiếp này chỉ mong sau khi nghiệp lớn hoàn thành, có thể thành công rời đi...