Thơ Vũ Hoàng Chương hoài cổ, giàu chất nhạc, thể hiện sắc nét Đông Phương dù ông lớn lên giữa cao trào Thơ Mới. Thơ của ông được đánh giá là "tiếng thở dài của phương Đông trầm mặc".
"Cổ chưa khô, đầu chưa nặng, mắt chưa hoa,
Tay mềm mại, bước còn chưa chếnh choáng.
Chưa cuối Mê ly, chưa cùng trời Phóng đãng
Còn chưa say, hồ khát vẫn thèm men".